28
(Trong “Người làm
vườn” - tập thơ chỉ đặt tên theo cách đánh số)
Rabinđranat
Tago(1861-1941)
(Rabindranâth
Tagore)
Đào
Xuân Quý dịch
Đôi
mắt băn khoăn của em buồn,
Đôi mắt
em muốn nhìn vào tâm tưởng của anh
Như trăng
kia muốn vào sâu biển cả.
Anh đã
để cuộc đời anh trần trụi dưới mắt em,
Anh
không giấu em một điều gì
Chính
vì thế mà em không biết gì tất cả về anh.
Nếu đời
anh chỉ là viên ngọc,
anh sẽ đập nó ra làm trăm mảnh
và xâu thành một chuỗi
quàng vào cổ em.
nếu đời
anh chỉ là một đoá hoa
tròn trịa, dịu dàng và bé bỏng
anh sẽ hái nó ra để đặt lên mái tóc
em.
Nhưng
em ơi, đời anh là một trái tim
Nào ai
biết chiều sâu và bến bờ của nó
Em là
nữ hoàng của vương quốc đó,
Ấy thế
mà em có biết gì biên giới của nó đâu.
Nếu trái
tim anh chỉ là một phút giây lạc thú,
Nó sẽ
nở ra thành nụ cười nhẹ nhõm,
Và em
thấu suốt rất nhanh.
Nếu trái
tim anh chỉ là khổ đau,
Nó sẽ
tan thành lệ trong,
Và lặng
im phản chiếu nôi niềm u ẩn.
Nhưng
em ơi, trái tim anh lại là tình yêu
Nỗi vui
sướng khổ đau của nó là vô biên
Những đòi
hỏi và sự giàu sang của nó là trường cửu.
Trái
tim anh cũng ở gần em như chính đời em vậy
Nhưng
chẳng bao giờ em biết trọn nó đâu.
11
(Trong “Thơ
Dâng”)
THƯỢNG ĐẾ LÀ LAO ĐỘNG - Người biên
soạn đặt
R.
Tago
Đào
Xuân Quý dịch
Hãy từ
bỏ những vòng tràng hạt
và những
lời tụng niệm, hát ca!
Người
thờ ai
trong
cái xó tối đen, hẻo lánh này
của ngôi
đền đóng kín?
Hãy mở
mắt nhìn xem
có Thượng
đế nào trước mặt người đâu:
Thượng
đế ở nơi
người
nông dân đang cày mảnh đất khô cằn
và nơi
người phu đường đang đập đá
Thượng
đế ở cùng với họ
trong
nắng trong mưa
và quần
áo của Người
cũng
phủ đầy bụi bặm.
Hãy cởi
chiếc áo khoác linh thiêng
và như
Thượng đế, hãy đi vào trong đất bụi.
Thoát
tục ư?
Biết đi
tìm sự thoát tục ở đâu?
Thượng
đế của chúng ta
đã vui
vẻ mang vào mình
những
sợi dây của sáng tạo,
Người đã
buộc chặt với chúng ta
mãi mãi
không rời.
Hãy ra
khỏi những phút giây trầm mặc,
và hãy
dẹp đi tất thảy hương hoa!
Dẫu quần
áo có bị rách bươm và hoen ố
Thì có
gì đáng tiếc?
Hãy tìm
đến gặp Người
và đứng
bên Người trong lao động gian lao
mồ hôi
ướt trán.
THUYỀN
GIẤY
(Trong “Trăng
non” – “The Crescent Moon” – tiếng Bengan: “Sisu”: trẻ thơ)
R.
Tago
Đào
Xuân Quý dịch
Ngày lại
ngày tôi thả những chiếc thuyền giấy của tôi
Từng
chiếc một bơi trên dòng nước chảy.
Tôi viết
tên tôi và tên làng của tôi ở trên thuyền
bằng
những chữ lớn màu đen.
Tôi hi
vọng rằng một người nào đó
trên một
miền đất lạ
sẽ thấy
những chiếc thuyền này
và biết
tôi là ai.
Trên
những chiếc thuyền nhỏ của tôi
Tôi chất
đầy hoa siêuli hái được ở trong vườn
và tôi
hi vọng rằng trong đêm tối
những đoá
hoa của bình minh này sẽ được mang vào
đất liền
yên ổn.
Tôi buông
những chiếc thuyền bằng giấy của tôi
rồi nhìn
lên trời
và thấy
những đám mây nhỏ
đang
giong những chiếc buồm trắng phồng to.
Tôi
không rõ người bạn nào của tôi ở trên trời
đã thả
chúng xuống để chạy đua với những chiếc thuyền của tôi!
Khi đêm
xuống
tôi úp
mặt vào cánh tay,
và mơ
thấy thuyền của tôi
đang
trôi, trôi mãi
dưới
những vầng sao khuya.
Những
nàng-tiên-giấc-ngủ đang đi trên
những
chiếc thuyền đó,
và hàng
hoá trong thuyền
là
những cái rổ đựng đầy giấc mơ.
CON
ĐƯỜNG MÙA ĐÔNG
Alêchxan
Xecghêêvits Puskin (1799-1837)
(Dịch nghĩa)
Xuyên
qua sương mù gợn sóng
Mặt trăng
nhô ra,
Trăng
buồn bã dội ánh sáng
Lên cánh
đồng u buồn.
Trên
đường mùa đông, buồn tẻ
Xe tam
mã vun vút lao đi,
Lục lạc
đơn điệu
Mệt mỏi
rung lên.
Có
gì vang lên thân thiết
Trong
các khúc hát ngân nga của xà ích:
Khi thì
niềm vui rộn rã,
Khi thì
nỗi buồn tâm tình…
Không
một ánh lửa, mái lều,
Rừng sâu
và tuyết… Ngược chiều tôi
Chỉ có
cột sọc chỉ đường
Chạy tới…
Chán
ngán buồn quá… ngày mai, Nhina
Ngày
mai, quay về với em yêu
Tôi sẽ
lặng người bên lò sưởi,
Ngắm
em không chán mắt.
Kim
đồng hồ tích tắc
Quay hết
vòng đều đều của nó,
Và xua
đám người tẻ ngắt,
Nửa đêm,
không chia rẽ ta.
Buồn
quá, Nhina: đường tôi đi tẻ ngắt,
Bác xà
ích lặng lẽ thiu thiu
Tiếng
lục lạc đơn điệu,
Mặt trăng
mờ sương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét